Đường LÝ CHÍNH THẮNG

Từ đường Hai Bà Trưng đến công trường Dân Chủ.

Vị trí : Đường nằm trên dịa bàn các phường 7, 8, 9 quận 3 dài khoảng 1674 mét, qua ngã ba Huỳnh Tịnh Của, ngã tư Nam Kỳ Khởi Nghĩa, ngã ba Đoàn Công Bửu, các ngã tư Trần Quốc Thảo, Trương ĐỊnh, Bà Huyện Thanh Quan, Nguyễn Thông.

Lịch sử : Trước kia đường này là đường xe bò cặp theo rạch Nhiêu Lộc. Từ năm 1865 được chỉnh trang và đặt tên là Avalanche. Ngày 24 – 4 – 1920 đổi tên là đường Champagne. Ngày 22 – 3 – 1955 đổi là đường Yên Đổ. Ngày 14 – 8 – 1975 đổi là đường Lý Chính Thắng.

Đường LÊ VĂN SĨ

Từ cầu Lê Văn Sĩ đến lăng Cha Cả (Ngã năm Hoàng Văn Thụ mới), dài khoảng 3268 mét.

Vị trí : Đường nằm trên địa bàn các phường 12, 13, 14 quận 3, quận Phú Nhuận, quận Tân Bình, từ cầu Lê Văn Sĩ đến lăng Cha Cả, qua ngã tư Trần Quang Diệu, cổng xe lửa số 6, ngã tư Huỳnh Văn Bánh, Đặng Văn Ngữ, ngã ba Tân Canh, ngã tư Phạm Văn Hai, Bùi Thị Xuân, ngã năm Nguyễn Trọng Tuyển.

Lịch sử : Thời Pháp thuộc đường này mang tên Eyriaud des Vergnes (từ đường Võ Văn Tần đến đường ray xe lửa). Năm 1955 đổi tên là đường Trương Minh Giảng (đến ranh giới tỉnh Gia Định) và làm tiếp đoạn từ đường xe lửa đến lăng Cha Cả, đặt tên đoạn từ ranh tỉnh Gia Định đến lăng Cha Cả là đường Trương Minh Ký. Ngày 14 – 8 – 1975 nhập hai đường làm một và đặt tên là đường Nguyễn Văn Trỗi. Ngày 4 – 4 – 1985 cắt thành 2 đường và đổi tên Lê Văn Sĩ đoạn trên đây.

Đường LÊ QUÝ ĐÔN

Từ đường Nguyễn Thị Minh Khai đến đường Võ Thị Sáu,

Vị trí : Đường nằm trên địa bàn phường 6, 7 quận 3, dài khoảng 879 mét qua các ngã tư Võ Văn Tần, Nguyễn Đình Chiểu, Ngô Thời Nhiệm, Điện Biên Phủ, Tú Xương.

Lịch sử : Thời Pháp thuộc đường chỉ có từ Nguyễn Thị Minh Khai đến đường Nguyễn Đình Chiểu, mang tên đường Palais. Ngày 24 – 3 – 1897 đổi tên là Barbet. Trong thời gian 1905 – 1906 đường được nối dài đến Võ Thị Sáu. Ngày 30 – 8 – 1926 có lệnh sửa chữ Barbet thành Barbé. Ngày 22 – 3 – 1955 đổi tên Lê Quý Đôn cho đến nay.

Đường LÊ NGÔ CÁT

Từ đường Ngô Thời Nhiệm đến đường Điện Biên Phủ.

Vị trí : Đường nằm trên địa bàn phường 7 quận 3, dài khoảng 185 mét.

Lịch sử : Đường này trước kia thuộc đất của tư nhân. Từ ngày 29 tháng 4 năm 1940 chủ nhân hiến cho Thành Phố, mang tên đường Louis Cazeau. Ngày 19 tháng 10 năm 1955 đổi thành Lê Ngô Cát đến nay.

Đường KỲ ĐỒNG

Từ đường Trần Quốc Thảo đến đường Nguyễn Thông.

Vị trí : Đường nằm trên địa bàn phường 9 quận 3, dài khoảng 595 mét, qua các ngã ba Trương Định, Bà Huyện Thanh Quan.

Lịch sử : Năm 1939 đường này mới mở nhưng chỉ có đoạn từ đường Bà Huyện Thanh Quan đến đường Nguyễn Thông và mang tên là Rédemptoriste. Từ năm 1955 làm tiếp đoạn còn lại và đổi tên thành đường Kỳ Đồng cho đến nay.

Đường HUỲNH TỊNH CỦA

Từ đường Trần Quốc Toản đến đường Lý Chính Thắng.

Vị trí : Đường nằm trên địa bàn phường 8 quận 3, dài khoảng 348 mét, qua ngã ba Nguyễn Văn Mai.

Lịch sử : Đường được xây dựng từ thập niên 1900, lúc đầu mang số 26. Từ năm 1906 được đặt tên là đường Monceaux nhưng dân chúng quen gọi đường Mới. Ngày 22 tháng 3 năm 1975 đổi tên là Huỳnh Tịnh Của cho đến nay.

Đường HỒ XUÂN HƯƠNG

Từ đường Trương Định đến đường CMT8.

Vị trí : Đường nằm trên địa bàn phường 6 quận 3, từ đường Trương Định đến đường CMT8, dài khoảng 454 mét, qua ngã tư Bà Huyện Thanh Quan và ngã ba Nguyễn Thông.

Lịch sử : Thời Pháp thuộc đường mang tên Dispensaire. Từ năm 1897 đổi là đường Columbier. Ngày 22 tháng 3 năm 1955 đổi thành đường Hồ Xuân Hương cho đến nay.

Đường HAI BÀ TRƯNG

Từ đường Tôn Đức Thắng đến cầu Kiệu.

Vị trí :  Đường nằm trên địa bàn quận 1, các phường 6, 8 quận 3, từ đường Tôn Đức Thắng đến cầu Kiệu, dài khoảng 2967 mét, qua ngã tư Nguyễn Thị Minh Khai, Trần Cao Vân, Nguyễn Đình Chiểu, ngã ba  Nguyễn Văn Thủ, ngã tư Điện Biên Phủ, Võ Thị Sáu, các ngã ba Nguyễn Văn Mai, Nguyễn Hữu Cầu, Trần Quốc Toản, Bà Lê Chân, Trần Quang Khải, Lý Chính Thắng.

Lịch sử : Thời Pháp đường mang tên Impériale. Năm 1870 đổi tên là Nationale. Từ ngày 4 tháng 4 năm 1902 đổi là đường Paul Blanchy. Ngày 28 tháng 11 năm 1952 cắt đoạn từ đường Lê Duẩn đến cầu Kiệu đặt tên là đường Trưng Nữ Vương. Ngày 22 tháng 3 năm 1955 nhập hai đường làm một và đặt tên là đường Hai Bà Trưng cho đến nay.

Đường ĐOÀN CÔNG BỬU

Từ đường Trần Quốc Toản đến đường Lý Chính Thắng.

Vị trí : Đường nằm trên địa bàn phường 7 quận 3, từ đường Trần Quốc Toản đến đường Lý Chính Thắng, dài khoảng 200 mét.

Lịch sử : Thời Pháp thuộc đường này mang số 48. Từ năm 1906 được đặt tên là đường Zarotte. Từ năm 1955 đổi tên là đường Đoàn Công Bửu cho đến nay. Nhưng từ ngày 30 tháng 4 năm 1975 đường nằm trong khu vực đặc biệt, lưu thông bị cấm hẳn (như đường Trần Quốc Toản, Quận 3).

Nhà thờ Đức Bà

1. Vị trí:

Ban đầu, địa điểm xây cất được đề nghị ở 3 nơi:

  • Trên nền Trường Thi cũ (nay là góc đường Lê Duẩn và Hai Bà Trưng, tức vị trí tòa Lãnh sự Pháp).
  • Ở khu Kinh Lớn (tại vị trí nhà thờ cũ, nay thuộc đường Nguyễn Huệ).
  • Vị trí hiện nay: số 1, Công Xã Paris, P. Bến Nghé, Q1
Nhà thờ Đức Bà SG nhìn từ trên cao
Nhà thờ Đức Bà SG nhìn từ trên cao

2. Lịch sử hình thành:

Tháng 8 năm 1876, Thống đốc Nam kỳ Duperré đã tổ chức một kỳ thi vẽ đồ án thiết kế nhà thờ mới. Ngoài mục tiêu có chỗ thờ phụng, hành lễ cho tín đồ, việc xây dựng nhà thờ lớn cũng nằm trong mục đích phô trương đạo Công giáo và sự vĩ đại của nền văn minh nước Pháp trước người dân thuộc địa. Vượt qua 17 đồ án thiết kế khác, đồ án của kiến trúc sư J. Bourad với phong cách kiến trúc Roman cải biên pha trộn nét phong cách kiến trúc Gotich đã được chọn.

Thống đốc Nam kỳ Duperré cho đấu thầu việc xây dựng nhà thờ và cũng chính kiến trúc sư này là người trúng thầu và trực tiếp giám sát công trình.

Ngày 7 tháng 10 năm 1877, Giám mục Isidore Colombert đặt viên đá đầu tiên trước mặt Phó soái Nam Kỳ và đông đủ nhân vật cấp cao thời ấy. Nhà thờ được xây dựng trong 3 năm. Lễ Phục sinh, ngày 11 tháng 4 năm 1880, nghi thức cung hiến và khánh thành do cố đạo Colombert tổ chức trọng thể với sự có mặt của Thống đốc Nam Kỳ Le Myre de Vilers. Hiện nay, trên bệ phía trên, bên trong cửa ra vào nhà thờ, có chiếc bảng cẩm thạch gắn trong hành lang (transept) ghi ngày khởi công, ngày khánh thành và tên vị công trình sư. Tất cả mọi chi phí xây dựng, trang trí nội thất đều do Soái phủ Nam Kỳ đài thọ, với số tiền 2.500.000 franc Pháp theo tỷ giá thời bấy giờ. Ban đầu, nhà thờ có tên gọi là Nhà thờ Nhà Nước vì nó do nhà nước Pháp bỏ tiền xây dựng và quản lý.

Năm 1895, nhà thờ xây thêm hai tháp chuông, mỗi tháp cao 57,6 m và có 6 chuông đồng lớn nặng 28,85 tấn. Trên đỉnh tháp có đính một cây thánh giá cao 3,50 m, ngang 2 m, nặng 600 kg. Tổng thể chiều cao từ mặt đất lên đỉnh thánh giá là 60,50 m.

Nhà thờ Đức Bà xưa (chưa có tháp chuông) và nay (đã có tháp chuông)
Nhà thờ Đức Bà xưa (chưa có tháp chuông) và nay (đã có tháp chuông)

Trên vườn hoa trước nhà thờ, năm 1903, người Pháp cho dựng tượng đồng Pigneau de Béhaine (còn gọi là Giám mục Bá Đa Lộc hoặc Giám mục Adran vì vị này làm Giám mục hiệu tòa Adran) dẫn hoàng tử Cảnh (con vua Gia Long) để ca ngợi công lao của nước Pháp “bảo hộ”, “khai hóa” cho Việt Nam. Tượng đài này bao gồm một bệ bằng đá hoa cương đỏ hình trụ tròn và bên trên là bức tượng tạc hình Giám mục Adran với phẩm phục giám mục, tay trái dẫn hoàng tử Cảnh. Tượng làm bằng đồng, được đúc tại Pháp, giới bình dân thời đó thường gọi là tượng “hai hình” để phân biệt với tượng “một hình”, là bức tượng của Đô đốc Hải quân Pháp Genouilly ở phía công trường Mê Linh (nay là cuối đường Hai Bà Trưng, gần bờ sông Sài Gòn). Năm 1945, tượng này bị phá bỏ, nhưng cái bệ đài bằng đá hoa cương đỏ thì vẫn còn tồn tại ở đó mà không có bất cứ một bức tượng nào đặt lên trên.

Tượng đồng Giám mục Bá Đa Lộc dẫn hoàng tử Cảnh
Tượng đồng Giám mục Bá Đa Lộc dẫn hoàng tử Cảnh

Năm 1958, Linh mục Giuse Phạm Văn Thiên (sau làm Giám mục giáo phận Phú Cường, giờ đã qua đời), cai quản Giáo xứ Sài Gòn thời ấy, đã đặt tạc một tượng Đức Mẹ Hòa Bình bằng loại đá cẩm thạch trắng Carrara của Ý. Tượng được tạc tại Pietrasanta cách Roma khoảng 500 km. Khi tượng hoàn tất thì được đưa xuống tàu Oyanox vào ngày 8 tháng 1 năm 1959 từ hải cảng Gênes chở tượng qua Việt Nam và tới Sài Gòn ngày 15 tháng 2 năm 1959. Sau đó, công ty Société d’Entreprises đã dựng tượng Đức Mẹ lên bệ đá vốn còn để trống kể từ năm 1945 trước nhà thờ. Tự tay linh mục viết câu kinh cầu nguyện “Xin Đức Mẹ cho Việt Nam được hòa bình” rồi đọc trước đông đảo quan khách có mặt hôm ấy. Ngày hôm sau, Hồng y Aganianian từ Roma qua Sài Gòn để chủ toạ lễ bế mạc Đại Hội Thánh Mẫu Toàn Quốc, đã làm phép bức tượng này vào buổi chiều ngày 17 tháng 2 năm 1959. Từ sự kiện này mà từ đó nhà thờ có tên gọi là Nhà thờ Đức Bà.

Ngày 5 tháng 12 năm 1959, Tòa Thánh đã cho phép làm lễ “xức dầu”, tôn phong Nhà thờ Chính tòa Sài Gòn lên hàng tiểu Vương cung thánh đường (basilique). Từ đó, tên gọi chính thức của thánh đường là Vương cung thánh đường Đức Bà Sài Gòn.

Năm 1960, Tòa Thánh thành lập hàng giáo phẩm Việt Nam với ba tòa Tổng Giám mục tại Hà Nội, Huế và Sài Gòn. Nhà thờ trở thành nhà thờ chinh tòa của vị Tổng giám mục Sài Gòn cho đến ngày nay.

3. Đặc điểm:

Tên chính: Vương cung thánh đường Chính tòa Đức Mẹ Vô nhiễm Nguyên tội.

Tôn giáo: Công giáo Rôma

Chức năng : thuôc Giáo xứ chính tòa

Kiến trúc Thiết kế: J. Bourad

Khánh thành: 11 tháng 4, 1880

Phong cách: Kiến trúc Roman và Gôtich

Trong quá trình xây dựng, toàn bộ vật liệu xây dựng từ xi măng, sắt thép đến ốc vít đều mang từ Pháp sang. Mặt ngoài của công trình xây bằng loại gạch đặt làm tại Marseille để trần, không tô trát, (đến nay vẫn còn màu sắc hồng tươi), không bám bụi rêu. Một số ngói vỡ trong nhà thờ có in hàng chữ Guichard Carvin, Marseille St André France (có lẽ là nơi sản xuất loại ngói này), mảnh ngói khác lại có hàng chữ Wang-Tai Saigon. Có thể đây là mảnh ngói được sản xuất sau tại Sài Gòn dùng để thay thế những mảnh ngói vỡ trong thời gian Thế chiến thứ hai do những cuộc không kích của quân Đồng Minh. Toàn bộ thánh đường có 56 ô cửa kính màu do hãng Lorin của tỉnh Chartres (Pháp) sản xuất.

Móng của thánh đường được thiết kế đặc biệt, chịu được tải trọng gấp 10 lần toàn bộ kiến trúc ngôi nhà thờ nằm bên trên. Và một điều rất đặc biệt là nhà thờ không có vòng rào hoặc bờ tường bao quanh như các nhà thờ quanh vùng Sài Gòn – Gia Định lúc ấy và bây giờ.

Nội thất thánh đường được thiết kế thành một lòng chính, hai lòng phụ tiếp đến là hai dãy nhà nguyện. Sức chứa của thánh đường có thể đạt tới 1.200 người.

Nội thất thánh đường có hai hàng cột chính hình chữ nhật, mỗi bên sáu chiếc tượng trưng cho 12 vị thánh tông đồ. Ngay sau hàng cột chính là một hành lang và kế đó là nhiều nhà nguyện nhỏ với những bàn thờ nhỏ (hơn 20 bàn thờ) cùng các bệ thờ và tượng thánh nhỏ làm bằng đá trắng khá tinh xảo. Bàn thờ nơi Cung Thánh làm bằng đá cẩm thạch nguyên khối có hình sáu vị thiên thần khắc thẳng vào khối đá đỡ lấy mặt bàn thờ, bệ chia làm ba ô, mỗi ô là một tác phẩm điêu khắc diễn tả thánh tích. Trên tường được trang trí nổi bật 56 cửa kính mô tả các nhân vật hoặc sự kiện trong Thánh Kinh, 31 hình bông hồng tròn, 25 cửa sổ mắt bò bằng kính nhiều màu ghép lại với những hình ảnh rất đẹp. Tất cả các đường nét, gờ chỉ, hoa văn đều tuân thủ theo thức Roman và Gôtich, tôn nghiêm và trang nhã. Tuy nhiên, trong số 56 cửa kính này hiện chỉ còn bốn cửa là nguyên vẹn như xưa, còn các cửa kính màu khác đều đã được làm lại vào khoảng những năm 1949 để thay thế các cửa kính màu nguyên thủy của nhà thờ đã bị bể gần hết trong thế chiến thứ 2. Trên trán tường của cửa chính nhà thờ có hàng chữ Latinh:

DEO OPTIMO MAXIMO BEATIEQUE MARIA VIRGIN IMMACULATOE
Nghĩa là: Thiên Chúa tối cao đã ban cho Đức Trinh Nữ Maria được ơn Vô Nhiễm Nguyên Tội.

Còn trên trán tường của cửa vào bên phải có những hàng chữ bằng tiếng Hoa, thật ra đó là hai câu đối: “Nhà thờ Thiên Chúa đầy ân đức – Thánh mẫu vô nhiễm nguyên tội“. và hàng chữ nói tới năm khánh thành nhà thờ 1880. Nội thất thánh đường ban đêm được chiếu sáng bằng điện (không dùng đèn cầy) ngay từ khi khánh thành. Vào ban ngày, với thiết kế phối sáng tuyệt hảo, hài hòa với nội thất tạo nên trong nội thất thánh đường một ánh sáng êm dịu, tạo ra một cảm giác an lành và thánh thiện. Ngay phía trên cao phía cửa chính là “gác đàn” với cây đàn organ ống, một trong hai cây đàn cổ nhất Việt Nam hiện nay. Đàn này được các chuyên gia nước ngoài làm bằng tay, thiết kế riêng, để khi đàn âm thanh đủ cho cả nhà thờ nghe, không nhỏ mà cũng không ồn. Hiện nay, cây đàn này đã hoàn toàn hỏng do bị mối ăn phần gỗ bàn phím điều khiển bằng tay.

Lúc đầu nhà thờ không có tháp chuông. Đến năm 1895 thì được xây thêm 2 tháp chuông lớn. Có tất cả 6 chuông lớn (sol, la, si, đô, rê, mi), gồm sáu âm, nặng tổng cộng 28,85 tấn, đặt dưới hai lầu chuông. Bộ chuông này được chế tạo tại Pháp và mang qua Sài Gòn năm 1879. Trên mặt mỗi quả chuông đều có các họa tiết rất tinh xảo.

Ba quả chuông to nhất là chuông si , chuông la và đặc biệt là chuông sol là một trong những quả chuông lớn nhất thế giới. Chuông này chỉ ngân lên mỗi năm một lần vào đêm Giao thừa Âm lịch.

Các chuông đều được điều khiển bằng điện từ bên dưới. Riêng ba chiếc chuông lớn trước khi đánh đều được khởi động bằng cách đạp (vì quá nặng) cho lắc trước khi bật công tắc điện. Vào ngày thường, thánh đường chỉ cho đổ một chuông mi vào lúc 5 giờ sáng và đổ chuông re vào lúc 16g15. Vào ngày lễ và chủ nhật, nhà thờ thường cho đổ ba chuông theo hợp âm Mi, Re và Do ( đúng ra là hợp âm ba chuông Mi, Do và Sol, nhưng vì chuông Sol qua nặng nên thay thế bằng chuông Do). Vào đêm Giao thừa thì mới đổ cả 6 chuông. Tiếng chuông ngân xa tới 10 km theo đường chim bay.

Bộ máy đồng hồ trước vòm mái cách mặt đất chừng 15 m, giữa hai tháp chuông được chế tạo tại Thụy Sĩ năm 1887, hiệu R.A, cao khoảng 2,5 m, dài khoảng 3 m và ngang độ hơn 1 m, nặng hơn 1 tấn, đặt nằm trên bệ gạch. Dù thô sơ, cũ kỹ nhưng hoạt động khá chính xác. Để điều chỉnh đồng hồ, phía sau máy có một chiếc đồng hồ to cỡ đồng hồ reo trong gia đình. Chỉ cần theo dõi chiếc đồng hồ con này, có thể biết đồng hồ lớn chạy chậm, nhanh, đúng hay sai giờ. Mỗi tuần phải lên giây đồng hồ một lần và chiếc cần để lên giây đồng hồ giống như tay quay máy xe. Đồng hồ còn có hệ thống bao giờ bằng búa đánh vô các chuông của nhà thờ, tuy nhiên đã không còn hoạt động do dây cót quá cũ.

Mặt trước thánh đường là một công viên với bốn con đường giao nhau tạo thành hình thánh giá. Trung tâm của công viên là bức tượng Đức Mẹ Hòa bình (hay Nữ vương Hòa bình). Tượng do nhà điêu khắc G. Ciocchetti thực hiện năm 1959. Tên của tác giả được khắc ở trên tà áo dưới chân, phía bên trái của bức tượng. Bức tượng cao 4,6 m, nặng 8 tấn, bằng đá cẩm thạch trắng của Ý, được tạc với chủ đích để nhìn từ xa nên không đánh bóng, vì vậy mà toàn thân tượng, kể cả vùng mặt vẫn còn những vết điêu khắc thô. Tượng Đức Mẹ trong tư thế đứng thẳng, tay cầm trái địa cầu, trên trái địa cầu có đính cây thánh giá, mắt Đức Mẹ đăm chiêu nhìn lên trời như đang cầu nguyện cho Việt Nam và cho thế giới được hoà bình. Chân Đức Mẹ đạp đầu con rắn (mà hiện nay, đầu con rắn đã bị bể mất cái hàm trên). Trên bệ đá, phía trước bức tượng, người ta có gắn một tấm bảng đồng với hàng chữ Latinh:

REGINA PACIS – ORA PRO NOBIS – XVII. II. MCMLIX

Nghĩa là: NỮ VƯƠNG HÒA BÌNH – CẦU CHO CHÚNG TÔI – 17.02.1959

Phía dưới bệ đá, người ta đã khoét một cái hốc chỗ giáp với chân tượng Đức Mẹ, trong đó có một chiếc hộp bằng bạc, chứa những lời kinh cầu nguyện cho hoà bình của Việt Nam và thế giới. Những lời cầu nguyện đó được viết lên trên những lá mỏng bằng những chất liệu khác nhau như bằng vàng, bạc, thiếc, nhôm, giấy, da và đồng, được gởi tới từ nhiều miền của Việt Nam, kể cả từ một số vùng ngoài miền Bắc.

Tượng Tượng Đức Mẹ trong tư thế đứng thẳng, tay cầm trái địa cầu, mắt Đức Mẹ đăm chiêu nhìn lên trời, chân Đức Mẹ đạp đầu con rắn
Tượng Tượng Đức Mẹ trong tư thế đứng thẳng, tay cầm trái địa cầu, mắt Đức Mẹ đăm chiêu nhìn lên trời, chân Đức Mẹ đạp đầu con rắn

(Sưu tầm – Tổng hợp)